† CTN Đồng Nai †
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

† CTN Đồng Nai †

Forum Trường CĐ KT - CN Đồng Nai - Forum đẳng cấp
 
Trang ChínhTrang Chính  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng Nhập  

 

 -"Tôi và một ngày buồn

Go down 
Tác giảThông điệp
bomb
-"Tôi và một ngày buồn 70461245395426
bomb


Thành Tích : Mem Vinh Dự Trình Độ Vă Hóa :
-"Tôi và một ngày buồn Left_bar_bleue12 / 1212 / 12-"Tôi và một ngày buồn Right_bar_bleue
Nữ Trạng Thái : Đang Yêu Thú Nuôi : Cá Heo Thông Minh Ngọ
Tổng số bài gửi : 285
Điểm : 16996
Thank : 16
Ngày Sinh : 05/08/1990
Ngày Gia Nhập : 15/05/2009
Tuổi : 33
Đến từ : Talkative team
Sở Thích : Ăn, ngủ, coi hoạt hình

-"Tôi và một ngày buồn Empty
Bài gửiTiêu đề: -"Tôi và một ngày buồn   -"Tôi và một ngày buồn EmptyMon Jun 15, 2009 3:07 am

-"Tôi và một ngày buồn


Source:Khanhlinh's

Ngày hôm nay - ngày Chủ Nhật, tâm trạng tôi thật sự nặng nề và bế tắc?!! Ko như những gì tôi nghe, ko giống những gì tôi nghĩ, và rất khác những gì tôi tưởng tượng... chính tôi đã đi gặp bà. Bà ở trong một con hẻm nhỏ, ghập ghềnh và chật hẹp đến nỗi tôi chỉ có thể để xe ở ngoài mà đi bộ vào. Nơi đó ko fải là 1 căn nhà, mà trông như 1 cái chòi xiêu vẹo được chắp vá.

Một bà cụ nhỏ thó, lưng còng và ốm yếu bước ra. Tôi khóc. Ko thể nói được lời nào. Cứ thế, tôi chỉ khóc.

Các bức vách của căn nhà còn nguyên vết tích của gạch vữa, vậy mà hàng tháng nơi ấy móc túi của bà tận 500 ngàn. Bà bảo chúng tôi lên căn gác nhỏ của bà để xem nơi bà ngủ. Chiếc cầu thang gỗ ko tay vịn, với cặp mắt mờ và đôi chân yếu, bà tựa lưng vào tường và cứ thế bước lên, bước xuống. Ngay cả tôi còn ko đảm bảo cho sự an toàn của mình khi bước lên trên những mảnh gỗ ấy.

Căn gác nhỏ, ọp ẹp, hớ hênh và tạm bợ. Tôi đã bắt đầu quen với việc chế ngự cảm xúc, vậy mà đôi khi mắt vẫn cay cay vội vàng nhìn qua hướng khác.
...

Ko trò chuyện được lâu, vì bà phải đi bán lúc 13h. Vậy đó, ngày này qua ngày khác, bà ra khỏi nhà lúc 13h trưa và trở về khi đã 23h đêm. Sống với gió, với nắng, với mưa ngần ấy năm trời nên sức khỏe của bà bây giờ cũng mong manh lắm. Nhưng bà chỉ mong cái lưng hết nhức, cái chân hết đau, để bà còn đi bán kiếm tiền nuôi những đứa cháu.

Chia tay bà, tôi về nhà trong nỗi băn khoăn nghẹn ngào.

20h, tôi tìm đến chỗ bà bán. Bà quá nhỏ bé lặng lẽ trước sự ồn ào xô bồ của phố xá và con người nơi đây. Tôi thấy một vài bạn trai ngồi xung quanh bà. Họ chỉ lặng lẽ nhìn cho đến khi tôi xuất hiện. Tôi đã vui hơn khi được gặp bà và tưởng như đã chế ngự được cái cảm xúc trẻ con ban sáng. Nhưng... chỉ nói được câu thứ 2 tôi lại khóc. Anh thanh niên ấy lặng lẽ nhìn tôi.

Chúng tôi nhìn nhau và cùng nhìn bà. Hỏi thăm anh mới biết, cũng nhờ một vài bài viết nào đó trên blog mà anh tìm đến bà...

Từ 13h cho đến khi gặp tôi, bà chỉ bán được 10 ngàn.

Tôi ngồi bên bà suốt buổi tối. Xe cộ qua lại quá đông, đèn xe chiếu sáng làm tôi nhòe cả mắt, huống chi bà. Nhiều anh thanh niên dừng xe, dâng đôi bàn tay lễ phép biếu bà 10 ngàn. Những chị phụ nữ ghé mua mà ko cần tiền thối.

Tối nay tôi biết bà rất vui, vì bà cứ nhờ tôi đếm đi đếm lại 250 ngàn mà bà đã ko tin đó là số tiền bà kiếm được. Bà vui, tôi vui. Bà cười, tôi khóc.

Ngồi được một lúc thì có người phụ nữ tới lấy tiền bánh. Hôm nay bà bán được 38 cái và fải trả cho họ 95 ngàn. Bà ko lời 1 xu. Họ, kiếm tiền trên cái khổ của người khác.

21h30 bà ngủ gục, tôi giục bà về vì "hôm nay bà bán được nhiều rồi" nhưng tôi biết bà sẽ ko về. Bà là thế, cứ tẩn mẩn ngồi đó, cho đến khi phố xá vắng vẻ đìu hiu.

Chia tay bà, tôi bước đi mà lòng nặng nề quá!

Rất mong mọi người hãy cùng chia sẽ với tôi về hoàn cảnh của bà cụ, người mà bất cứ ai cũng muốn gọi thân thương là Ngoại. Hãy đóng góp với chúng tôi để giúp đỡ bà nhé.

Những hình ảnh của ngoại



-"Tôi và một ngày buồn Hinh2-1

Để chụp được tấm ảnh này, ngoại phải chịu đau để đứng dậy vì
lưng ngoại đau lắm

-"Tôi và một ngày buồn Hinh4-1

Chỗ ngủ của ngoại

-"Tôi và một ngày buồn Hinh5-1

"Ngoại chụp có đẹp ko con", bà đã hơn 90 tuổi Sad


-"Tôi và một ngày buồn Hinh9-1

Ngoại chỉ có thể ngồi như thế này, và ngoại đã ngồi như thế này
suốt 10 tiếng ngoài đường trên chiếc ghế nhựa nhỏ

-"Tôi và một ngày buồn Hinh7-1

Mắt ngoại gần như mù, ko thấy, ko phân biệt được đồ và tiền. Ai
mua gì, đưa bao nhiêu nói mấy
nhiêu để ngoại biết mà thối lại


-"Tôi và một ngày buồn Hinh8-1

Cái bao đẹp quá, ngoại vuốt lại cho thẳng

-"Tôi và một ngày buồn Hinh1-1

Cháu gái nuôi gọi ngoại là cố, bé ngoan ngoãn và lễ phép, đang
học lớp 1. Hằng ngày vào chùa bán nhang kiếm tiền phụ ngoại. Hôm nay bé vui vì
có nhiều quần áo đẹp :)

-"Tôi và một ngày buồn Hinh6-1

Dì 2, con gái nuôi của ngoại, 70 tuổi, sức khỏe yếu nên dì cũng chỉ bán nhang và ở nhà lo cơm nước, giặt giũ cho ngoại.

Con bé 7 tuổi kêu bà bằng Cố không cha không mẹ, bà thương. Thằng cháu bị tâm thần chỉ ăn ở ngoài đường, còn có gì ngon đem về đều dành cho bà hết, bà không nỡ bỏ. Bà nói "bà mong được chết ở ngoài đường để tụi nhỏ không thấy bà lúc ấy..."
Tôi nghẹn... Lấy vội cuộn khăn giấy của bà...



Về Đầu Trang Go down
 
-"Tôi và một ngày buồn
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
† CTN Đồng Nai † :: -‘๑’-Cảm Nhận Giữa Đời Thường-‘๑’- :: -‘๑’-Cuộc Sống Quanh Ta-‘๑’--
Chuyển đến